Vốc nước ngày xưa từng khỏa vào lòng xiết bao nhung nhớ, uống ngụm nước quê nhà sao ngọt lịm lòng ta. Dòng sông ơi! Cánh đồng xa! Giờ không tôm cá, cánh chim chiều cũng vắng bóng trời xanh. Hạn mặn rồi bà con ơi! Tiếng thảng thốt gọi nhau rơi lưng chừng xa xót. Ò… ó… o… o… tiếng gà gáy trưa khàn hơi mỏi mệt rồi nằm dụi bên gốc chuối rủ tàu. Nước mặn xâm nhập sâu, thiếu nước ngọt về bà con mình khốn khó, tìm cách nào để khắc phục đây? Lời khẩn thiết bà con quê giục nhau nghe hối hả. Giàn bầu, giàn bí khô dây, trái quéo cùng chia bùi sẻ ngọt giữa mùa hạn hán mà thương để đâu cho xiết? Nghĩa đồng bào! Tiếng ấy cất lên nghe ấm lòng lúc mùa màng thất bát, cùng bọc mẹ Âu Cơ bà con quê tôi chung tay qua cảnh nguy nan.
Cái từ cách ly đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng đã được xài trên tất cả mọi hoàn cảnh. Những hoang tàn bao trùm mọi lối nghĩ lối sống. Thâm tình cốt nhục phân ly không còn là của riêng ai nữa, nó đồng loạt diễn ra như một lẽ đương nhiên. Lúc đó tôi hay hỏi bao lâu nữa mới được sum vầy? Một bữa nọ tôi muốn bật khóc khi người bạn nói làm gì có sum vầy, chắc phải đợi tới ngày tận thế.
Con bị một chiếc xe ô tô bảy chỗ tông phải, lái xe là một kẻ say rượu, cơn say làm nhòa đi ý chí, cơn say làm người ta băng hoại. Chị đã luôn ngờ ngợ trước những bất trắc của ngày hôm ấy, sáng ra chị làm vỡ một chiếc cốc thủy tinh, chiều về khi thái rau cho gà thì bị cứa vào tay chảy máu. Chị tự trách mình, đã luôn có những dấu hiệu nhắc nhở chị thế mà làm sao chị không để ý. Lúc đến nơi, con đã được bạn bè trong nhóm đưa vào bệnh viện, hơi thở thoi thóp, bác sĩ bảo con chỉ có thể trụ được không quá hai ngày, vì vùng não của con bị tổn thương nghiêm trọng, chiếc kính con đeo vỡ tan tành. Chị đấm ngực thùm thụp, tự trách cái thân mình, đáng ra chị nên để con ở bên cạnh mình, đã biết bao lần chị từng nghĩ rằng dù chị có nuôi con cả đời cũng được, chỉ cần con đừng có đi đâu xa quá. Ban đầu lúc con đậu đại học, biết bao những hỗn loạn cứ nhảy nhót trong đầu chị, nhưng con người sinh ra đâu phải để bảo bọc, mà phải là chung sống, cọ xát, hòa nhập rồi lớn lên. Giữ con ở bên mình có khi lại là một điều ích kỷ và tàn nhẫn.
Lý do là bởi, so với các màu khác, những màu tối có khả năng hấp thụ bức xạ nhiệt tốt hơn. Đặc tính này giúp giảm sự phản chiếu ánh sáng từ mặt trời, đèn pha của các phương tiện khác hay đèn đường lên kính lái (vào ban đêm); qua đó hạn chế nguy hiểm cho người lái và người ngồi trên xe.
Trường THPT Đa Phước đóng trên địa bàn xã, nơi có nhiều hộ gia đình khó khăn. Học sinh của trường đa số thuộc diện hộ nghèo, cận nghèo nên việc đầu tư cho con em đi học còn nhiều hạn chế.
- Tôi uống rượu tiền tôi, chứ xin tiền ông à? Già rồi lắm chuyện!
2.58GB
Xem4.92B
Xem858.47MB
Xem95.64MB
Xem2.42GB
Xem645.13MB
Xem12.9456.62MB
Xem1.31GB
XemQuét mã để cài đặt
xôi lac 7 khám phá nhiều hơn
Bình luận của người dùngXem thêm
111p168
2025-06-30 10:05:34 game gamvip
428cowin app
2025-06-30 10:05:34 lady gaga poker face lyrics
818aog777
2025-06-30 10:05:34 Khuyến nghị
700566bet
2025-06-30 10:05:34 Khuyến nghị